Thương ai nhớ ai em là nỗi đau nhưng êm dịu ta là nắng chiều sắp thành bóng đêm chẳng còn người trông kêu à chẳng còn gì bám víu a cô đơn tuổi hơn đang dày xéo nơi giấc thân tàn sao nàng im lặng ôi lạnh lẽo ta đi tìm bồi sao băng ta thành kẻ buồn trăng a