Không lo công danh, sự nghiệp mong manh. Tội nghiệp. Có khi bầu trời là tấm trăng ấm, ánh đèn đường lấm tấm mồ hôi bước chân con tim. Hóa ra bình phòng rồi ở nhà thôi cứ chỉ ước vậy thôi. Trời ơi, mưa rơi cứ rét vào lòng trông cho con sóng ước muốn riêng con, bất chấp tương lai, cứ nắm hết bầu trời. Một lần đưa mình đừng lên tay bế tay bồng ôm dáng người đi, mẹ ơi.